Thứ Năm, 13 tháng 10, 2011

Bị bạn trai đánh đập thảm hại, tôi vẫn không thể chia tay

Ngay khi vừa đọc câu chuyện “Biết anh là kẻ Sở Khanh, sao tôi vẫn cứ yêu” của bạn Phương Lam, tôi đã muốn viết hết những tâm sự của tôi gửi đến bạn. Nhưng tôi lại ngại ngần, một phần vì xấu hổ, phần khác vì tôi quá chán nản cho hoàn cảnh của mình, nên đến bây giờ, tôi mới quyết định giãi bày tất cả. Tôi nghĩ rằng khi viết ra chuyện của bản thân, bạn rất đau khổ nhưng dù sao bạn cũng sẽ trút bỏ được những khúc mắc trong lòng. Hy vọng tôi cũng sẽ có được cảm giác ấy, dù tình cảnh của tôi còn tồi tệ hơn bạn nhiều lần…

Tôi là một cô gái bình thường, không xinh xắn nổi bật cũng như không phải tiểu thư nhà giàu. Điều duy nhất mà tôi cảm nhận được, là tôi khá ngoan và yên phận. Năm nay tôi vừa tròn 19 tuổi, đáng lẽ ở tuổi này, tôi phải luôn vui vẻ, cười đùa và yêu đời như bao teen girl khác. Thế nhưng, suốt vài tháng nay tôi cứ u sầu, tối đến là khóc sưng cả mắt. Tôi cứ nghĩ mãi, dù không xinh xắn giàu có gì, nhưng tôi đâu có đáng ghét đến mức cứ phải chịu đựng cảnh bị người yêu đánh đập, mạt sát mãi thế này. Nói ra thật buồn cười phải không, có bạn sẽ bảo rằng “Ngu gì mà để cho nó đánh như thế!”. Đúng thật là tôi ngu dại quá, biết mình còn tiếp tục yêu là sẽ còn bị ăn những cái tát bất thình lình, đôi khi lĩnh trọn cả cú đạp vào lưng, vào bụng, thế mà tôi vẫn không thể bỏ được anh ta. Bạn bè tôi từng nói thẳng vào mặt “Tự mày làm khổ mày, từ nay bị đánh đừng kêu ai giúp nữa!”. Có lẽ, tôi đã hết thuốc chữa thật rồi…

Tôi quen D qua một forum dành cho giới trẻ giá nổi tiếng trên mạng. Mối quan hệ bắt đầu từ bàn phím ảo đã trở thành mối tình sâu đậm trong tôi. Có thể tính cách của tôi mờ nhạt, nhưng khi yêu, tôi lại yêu hết mình và chỉ biết có người đó mà thôi. D hơn tôi 4 tuổi, rất biết quan tâm và thể hiện tình cảm khiến tôi hạnh phúc vô cùng. Chúng tôi đã có một khoảng thời gian đầu bên nhau thật lãng mạn. Cũng có hoa, có quà vào những ngày kỷ niệm, tràn ngập các tin nhắn yêu đương như bao cặp đôi khác. Khi đó, tôi đắm chìm trong cảm giác yêu và được yêu, suốt ngày khoe về D với bạn bè. Chỉ cần D tặng một chiếc áo, là tôi chụp ảnh lên facebook khoe bằng được, rồi đi tới đâu cũng nói say sưa về tình yêu của minh. Với một đứa con gái bình thường như tôi, thì có được tình yêu với D là điều quá đặc biệt. Nó khiến cuộc sống của tôi không còn mờ nhạt nữa.

Giá như mọi chuyện cứ mãi như thế, và giá như anh không biến thành kẻ vũ phu, thích dùng bạo lực với tôi. Chính xác hơn là bản chất của D ngày càng lộ rõ, khi chúng tôi đã yêu nhau được một năm – khoảng thời gian đủ dài để nhận ra bản chất của một con người. Không còn nhẹ nhàng, tình cảm như hồi đầu nữa, D hay cáu bất thình lình và mỗi lần cáu là lại chửi tục rất nhiều. Lần đầu nghe D văng câu chửi “Đ.m…” khi bị xe khác chạm nhẹ vào người, tôi sửng sốt vô cùng. Thấy tôi ngạc nhiên, D chỉ bình thản nói “Tính anh hơi cục, hiền thì hiền thật, nhưng lúc tức lên chẳng biết thế nào mà lần. Em cũng nên quen dần đi”. Tôi hơi choáng, nhưng dù sao đó cũng chỉ là câu chửi với người ngoài. Có nằm mơ, tôi cũng không nghĩ được lại đến cái ngày, chính tôi phải hứng chịu hết những từ ngữ bẩn thỉu đó.

Tôi vẫn nhớ như in lần đầu tiên anh ta chửi tôi như tát nước. D đến trường đón tôi nhưng không báo trước, hôm đó lớp tôi tan sớm nên tôi đi chơi cùng vài đứa bạn. Không may trời lại đổ mưa, khi gọi điện và biết tôi đang ở ngoài, anh ta đã gào lên trong điện thoại “Đ.m con chó này, tao cho mày đi chơi thế à? Để bố mày đứng dưới mưa đợi mày thế à? Mày thích chết không?”. Từng lời, từng lời đập vào tai tôi khiến tôi hoa cả mắt. Tuy sợ muốn chết nhưng vì không muốn bạn biết, tôi đã dập máy. Tôi nhờ bạn đèo ngay về nhà, trong khi D liên tục gọi thêm mà tôi không dám nghe. Tối hôm đó, tôi cứ chui vào nhà tắm và khóc một mình.

Vậy mà với bản tính yên phận, sợ làm to chuyện đã khiến tôi bỏ qua khi anh ta đến tận nhà cuống quýt xin lỗi. D giải thích tại vì yêu tôi quá, sợ tôi bỏ học đi chơi lung tung, mà lại còn dính mưa nên mới chửi tôi như thế. Sau chuyện ấy, D hứa sẽ cẩn thận lời ăn tiếng nói và bớt cáu kỉnh hơn. Tôi thật ngây thơ tin tưởng và bỏ qua. Thực ra bởi vì tôi rất yêu D, tôi cứ nghĩ rằng với tình yêu của mình sẽ thay đổi con người D, sẽ không còn cục cằn, nóng nảy nữa. Nhưng tôi đã nhầm hoàn toàn!


Tôi chỉ biết chui vào góc tránh né những cú đấm, đạp từ anh ta... (Ảnh minh họa)

Sau lần ấy là vô số lần D cáu rất vô lý với tôi, mà cứ cáu là lại “Đ.. hiểu ăn gì mà ngu như chó!”, hay “Dốt như bò, im m.. mày mồm đi”… Những câu như thế mà D cũng văng ra với tôi được, chỉ vì tôi trót nói một câu gì đó, hay làm chuyện gì mà D không ưng. Cứ mắng mỏ, chửi bới rồi lại xin lỗi. Cái vòng luẩn quẩn khiến tôi đau đầu không chịu nổi. Đã biết bao lần tôi muốn bỏ anh ta, nhưng sau vì nhớ quá, tôi lại nói chuyện lại. Có lẽ chính vì thế mà D ngày càng “nhờn” hơn. Hai đứa đang đi cùng nhau, nhưng bạn anh ta gọi đi đá PES là D sẽ lao đi ngay và bảo tôi đi xe ôm về. Nếu tôi không đồng ý, là nhận ngay một cái lườm và “Mày thích như nào?” với tôi ngay. D xưng “mày, tao” nhiều hơn, ít khi “chồng, vợ” tình cảm như trước. Tôi có ý kiến thì y như rằng anh ta sẽ nói “Yêu mãi rồi còn cứ thích như mới yêu làm sao được. Mệt!”. Tính đến lúc ấy thì chúng tôi mới yêu nhau được hơn 1 năm, đã là gì so với những mối tình 5,6 năm đâu. Tôi thật ngu dại khi không nhận ra rằng, bản tính của D là như thế. Anh ta chỉ mềm mỏng tử tế được mấy tháng đầu thôi, sau đó là cục cằn, thô lỗ, vũ phu. Anh ta thích gọi mày xưng tao với bạn gái, thích ra lệnh và tôi phải phục tùng. Nếu cãi lại thì nhẹ là “ăn” chửi, còn nặng hơn thì…

Tôi cứ bỏ qua việc D ăn nói thô lỗ, cục cằn vì nghĩ rằng “chỉ phũ mồm thế thôi nhưng D vẫn yêu thương mình”, thế nên hậu quả tôi nhận được là càng ngày càng bị D đối xử không ra gì. Cách đây vài tháng, một lần đang đi ngoài đường thì chúng tôi cãi nhau, D lại gọi tôi là “mày”. Tức quá tôi gào lên “Anh không được gọi tôi là mày nữa! Im đi!”. Sau câu nói đó, tôi bỗng hoa mắt, chóng mặt, đầu váng lên và ngã lăn ra đường. Hóa ra là anh ta đã quay lại và cho tôi một cú trời giáng vào mặt. Ôi, cuộc đời tôi từ lúc cha sinh mẹ đẻ chưa một lần bị đánh, vậy mà người tôi yêu nhất lại “tặng” hẳn một cú tát, không, phải là cú đấm kinh khủng cho tôi ở giữa đường. Tôi ngã ra đường, bao nhiêu người xúm lại xem có chuyện gì còn tôi thì theo phản xạ bỏ chạy ngay. Chưa đủ nhục nhã, D chạy theo tôi, túm tóc và kéo tôi xềnh xệch quay lại. Con phố ấy đông nghẹt người hiếu kỳ nhưng không một ai can. D bắt tôi lên xe rồi đưa về, không hề xin lỗi hay nói câu nào.

Tôi muốn chết luôn sau tối hôm đó. Cú đấm và việc bị kéo tóc không đau bằng sự nhục nhã, xấu hổ và cơn ức nghẹn trong tôi. Tôi xóa hết số điện thoại, facebook của kẻ vũ phu, kể với đám bạn rồi cứ ôm lấy chúng nó khóc. Bạn tôi tức lắm, chúng nó nói D không ra gì và tôi cũng đã hứa trước mặt bạn là sẽ không bao giờ quay lại với D. Tôi đã quyết tâm đến mức tránh mặt anh ta ở trường, ở nhà, thay sim điện thoại. Thế nhưng, cái quyết tâm của tôi chỉ tồn tại chưa đầy 1 tháng, khi anh ta mua một bó hoa toàn hoa hồng ghép lại thành hình trái tim, rồi gửi lên nhà tôi kèm lời xin lỗi. Sau đó, D tìm gặp tôi bằng được, quỳ xuống xin tôi tha thứ và lại hứa sẽ không bao giờ dám như thế nữa…

Hứa, hứa, và hứa là tất cả những gì D thể hiện với tôi. D xin lỗi và hứa rất giỏi, nhưng lúc tức giận, anh ta vẫn gọi tôi là “con này, con kia”, vẫn “đ.m”, “ngu như chó, dốt như bò”… Khiếp hơn là anh ta bắt đầu coi chuyện tát tôi như việc bình thường. D cho rằng đó là “dạy vợ”. Tát tôi xong, anh ta thản nhiên “Em hư nên anh mới đánh. Anh đánh là vì anh thương em, muốn dạy em thành người hoàn hảo thôi”. Tôi có khóc nấc lên, anh ta cũng mặc. Tôi phát hiện ra mình bị phụ thuộc quá nhiều vào tình yêu với D. Không gặp D 1 tuần là tôi không chịu nổi, nên tôi cứ phải bỏ qua chuyện anh ta thi thoảng lại tát vài cái, rồi chửi bới mạt sát. Bạn bè tôi khuyên mãi không được đã quá chán nản, chúng nó thậm chí còn ghét luôn tôi và không muốn dây dưa nữa kẻo sợ có ngày D đánh cả bạn tôi. Còn lại một mình, tôi càng phụ thuộc D hơn. Đi đâu tôi cũng muốn đi với D, mặc dù biết như thế là tôi lại bị ăn chửi, không nhịn là sẽ còn bị tát nữa. Mới đây nhất, D sẵn sàng thọi tôi bằng những cú đạp vào lưng, vào bụng ở nhà anh ta.

Tôi mang cơm đến nhà cho D vì xe D bị hỏng. Lúc tôi đến, anh ta vẫn đang tắm nên tôi bấm chuông và điện thoại mãi không có ai nhấc máy. Sốt ruột, tôi bấm chuông liên tục và gọi D ở ngoài nữa. Chỉ có vậy thôi mà D không nói không rằng, hầm hầm xuống mở cửa và lôi tôi lên nhà, chửi bới ầm ỹ. Anh ta gọi tôi bằng những từ ngữ bẩn thỉu nhất “Mày thích ầm ỹ lên không con chó? Nhà tao để cho mày gọi ời ời ở ngoài thế à?”, rồi “Càng dạy mày càng ngu, để tao đánh cho mày hết ngu”. Anh ta đánh tôi thật. Không chỉ tát, D còn đấm và đạp vào lưng tôi. Quá hãi hùng, tôi chui vào góc van xin anh ta dừng tay. Nhưng tôi càng xin, càng lấy tay che đầu thì D càng chửi và đánh tôi tợn hơn. D còn giơ chân đạp thật mạnh vào lưng vào bụng tôi nữa. Đau lắm, tôi cứ thu lu trong góc chịu cơn đòn như trời giáng, đầu óc tôi không còn nghĩ nổi cái gì, chỉ biết che mặt mà thôi. D đánh xong thì ngồi ăn cơm tôi mang đến như không có gì xảy ra, anh ta lại bình thản chơi điện tử và lúc sau, lại quay ra ôm tôi thủ thỉ “Em đau nhiều không? Anh xin lỗi nhé!”.

Đến giờ này, tôi vẫn rùng mình mỗi khi nhớ lại trận đòn ấy. Tôi ê ẩm, đau đớn suốt mấy ngày trời mà không dám hé răng nói với ai. Tôi biết nói với ai đây?? Bố mẹ thì không thể, bạn bè càng không ai muốn lắng nghe nữa. Tôi đã tự cô lập mình khi vẫn tiếp tục yêu D, bỏ qua lời khuyên của bạn. Tôi đâu muốn thế, chỉ tại tôi không dám chia tay anh ta, mỗi khi nhớ D không chịu nổi là tôi lại bỏ qua tất cả. Đúng là không còn từ gì để nói về tôi nữa, hèn nhát, ngu muội, mù quáng quá mức… Đã hứng chịu từng ấy trận đòn, mà tại sao tôi vẫn không thể thay đổi thế này?! Nghĩ về tương lai tôi thấy mù mịt quá, lại tiếp tục bị người yêu mạt sát, đánh đập… Nhưng tôi lại không thể chấm dứt hẳn với anh ta vì quá yêu.

Chuyện của tôi có phần giống với bạn Phương Lam, khi bạn yêu một kẻ Sở Khanh mà không thể quên hắn. Nhưng tôi còn thê thảm hơn khi người tôi yêu sẵn sàng đánh đập tôi như một miếng giẻ, chửi tôi còn hơn cả chửi kẻ thù. Hơn nữa, anh ta còn hèn hạ đến mức chỉ đánh chửi tôi, chứ ra đường bị ai mắng thì chẳng dám quay mặt lại. Tôi biết hết những tính xấu xa, hèn nhát của anh ta, mà vẫn đâm đầu vào không bỏ được. Tôi cảm thấy bế tắc, cùng đường quá rồi…



0 nhận xét

Đăng nhận xét